NHỮNG CUNG BẬC TÂM HỒN

Lướt Facebook, gặp bài nhận định của nhà thơ Trần Mạnh Hảo về nhà thơ Nguyễn Thị Ánh Huỳnh, như được nhấm nháp ly cafe thật ngon sáng sớm. Bồi hồi xúc cảm vì tâm hồn và ngôn ngữ tưởng như rất dung dị đời thường của nhà thơ nữ Nam Bộ.
Chẳng dám thò mồm vào lãnh vực văn học và thi ca, vì chỉ là người "ngoại đạo". Vả lại, từ lâu, đã "nguyện" chạy trốn khỏi sách vở, triết học, văn học, âm nhạc, hội họa, thi ca. Chúng làm mê man đắm đuối khỏi "chuyện riêng" đời mình.
Nhưng cũng thật tiếc cho chính mình, cho các bạn trẻ, cho cả giới tu sỹ linh mục Kitô. Khi thiếu những cảm nhận mỹ học tinh tế trong văn chương và thi ca, tâm hồn con người sẽ cứng còng còng, đời sống tôn giáo cũng dễ hời hợt cuồng tín.
Không biết gì về những "nguyên lý" của văn học, nghệ thuật. Nhưng mình cứ có một cảm nhận rằng văn học nghệ thuật là tinh chất vắt ra từ cuộc sống. Đủ thứ thô nhám sần sùi cuộc sống, kể cả khổ đau, tội lụy, cái chết, đều có thể kết tinh thành những viên ngọc diệu kỳ lung linh của Cái Đẹp. Và như thế, con đường nghệ thuật, cũng là một cách chiến thắng của con người.
Nếu Phật và Chúa không bám rễ vào cuộc sống và nở hoa từ cuôc sống, thì Phật Chúa chán chết đi được. Đó là Phật Chúa giả. Tuy Phật Chúa nở hoa Cái Thiện, cái Chân, nhưng cũng vì thế, mà Phật Chúa gần cái Mỹ xiết bao.
Điều lạ lùng bỡ ngỡ xưa nay, là sao tâm con người lại có thể có nhiều những độ sâu nhiều mặt nhiều chiều nhiều ngóc ngách nhiều độ cao lạ lùng đến thế !
Người về với Đạo là kẻ lên đường vào trong thăm thẳm của Tâm. Họ không dừng lại ở bất cứ lãnh vực nào. Nhưng họ lại dung thông gần gụi với tất cả. Đúng hơn, họ cũng chưng cất vắt ra những tố chất sần sùi cuộc sống, biến thành những viên ngọc huyền diệu của yêu thương và tự do tâm linh. Cũng như văn chương nghệ thuật, họ cũng đang tái tạo và phục sinh thế giới, từ chính sự lặng im thăm thẳm của hồn mình.
Không Sơn
(Daminh.net)
|