“Anh em đừng dập tắt Thần Khí!“ (1 Tx. 5,9)

Bạn thân mến, trong một bài giảng Giáng Sinh, Đức Hồng Y Ratzinger, nay là Đức Thánh Cha Bênêdictô, đã kể lại một câu chuyện của Elie Wiesel về một thầy Rabbi Do Thái giáo:
“Cậu bé Jeschiel chạy tất tưởi tới phòng ông của mình, là thầy Rabbi nổi tiếng Baruch. Cậu bé khóc sướt mướt và kêu gào:
“Bạn của con đã bỏ rơi con hoàn toàn rồi. Nó thật chẳng tốt chút nào và chơi xấu với con quá!“
“Ông hiểu, con có thể kể thêm một chút nữa không?“ Baruch đáp lại.
“Dạ“ cậu Jeschiel trả lời và tiếp:
“Chúng con chơi trốn năm mười với nhau. Con đã trốn thật là kỹ, đến nỗi bạn con không tìm được con. Rồi tự nhiên bạn con nghỉ chơi, không tìm con nữa, và nó đi mất tăm luôn. Chơi thật là xấu, phải không ông?“
Trò chơi trốn năm mười đã đánh mất đi vẻ đẹp của mình, vì người chơi chung đã tự động nghỉ chơi. Nghe xong ông ngoại Baruch liền an ủi cháu Jeschiel, vuốt má cháu, và nước mắt ông cũng rơi giống như cháu mình. Và Baruch nói với Jeschiel: “Thực là chẳng đẹp chút nào. Con ơi, với Thiên Chúa cũng vậy đó. Chúa đã chơi với chúng ta trò chơi trốn năm mười, Ngài đã trốn, còn chúng ta thì lại chẳng chịu đi tìm Ngài gì cả. Con cứ thử nghĩ xem, Thiên Chúa ẩn mình, còn chúng ta thì chẳng một lần chịu đi kiếm Ngài.“
Sau khi kể chuyện xong, Đức Thánh Cha tiếp lời: “Thiên Chúa không chỉ cho chúng ta thấy hào quang sáng chói của Ngài, Ngài không dùng quyền năng để ép buộc chúng ta. Ngài muốn giữa Ngài với chúng ta một tình yêu cần được nảy sinh, và tình yêu này luôn đòi hỏi sự tự do. Thiên Chúa chờ đợi con người chúng ta. Và Ngài ước ao chúng ta có được kinh nghiệm thiêng liêng về Thiên Chúa: Một kinh nghiệm của sự tự do, của tìm kiếm, của khám phá và của lời Xin Vâng với tình yêu.“
(Joseph Ratzinger, Weihnachtspredigten, Auer Verlag, Donauwörth 1998, S. 17)
Bạn thân mến,
Đọc câu chuyện và những lời thật tâm tình của Đức Thánh Cha, bạn cảm thấy thế nào? Một Thiên Chúa đã có lần nói lời xin vâng với chúng ta, giờ đây Ngài đang chờ chúng ta nói lời xin vâng với Ngài. Ngài chơi trò trốn tìm năm mười với chúng ta, lúc này Ngài đang núp ở đâu đó, chúng ta có đi kiếm Ngài không? Hay chúng ta chẳng có kiên nhẫn đi tìm, và rồi giữa chừng tự động nghỉ chơi? Như vậy có “fair play” không?
Nếu có lần chúng ta tự mình nghỉ chơi, không còn đi kiếm Chúa nữa, thì tại sao lại như vậy? Phải chăng chúng ta đã dập tắt Thần Khí?
“Anh em đừng dập tắt Thần Khí!“ Lời mời gọi tha thiết của Thánh Phaolô là một lời nhắc nhớ thật quan trọng trong mùa Vọng này. Trong ý nghĩa của cuộc chơi, thì ở đây chúng ta có thể coi Thánh Phaolô như là huấn luyện viên của chúng ta. Người huấn luyện viên này nhìn thấy rất rõ sự hấp dẫn của cuộc chơi, và niềm vui đến từ kết quả của cuộc chơi, cũng như ngài đã thấu hiểu được sự yếu đuối thiếu kiên nhẫn của đời người, và điều gì đang ngâm nghe dập tắt đi “sự thích thú hứng khởi chơi“ của chúng ta, nên Ngài đã mời gọi chúng ta như vậy.
Đọc lời của Thánh Phaolô, của Đức Thánh Cha chúng ta giờ đây có tâm tình gì? Chúng ta có muốn “Fairplay” với Thiên Chúa không?