Chẳng biết ngày quái chi mà chuyến bay đông nghẹt?! Đông lắm! Chật ních những hàng ghế từ trên đầu khoang hạng nhất trên đầu cho tới mãi tận đuôi máy bay.
Cũng may mình đã chọn lấy ghế từ trước từ lâu rồi nên ... "phước bảy mươi đời" vẫn còn được cái ghế cửa sổ để dựa vào mà ngủ cho dễ hơn.
...Tới ghế của mình tưởng ngó lộn khi thấy một bà cụ nhỏ thó khẳng khiu, mặt nhăn nheo, tóc bạc phơ đã ngồi lọt thỏm trong đó. Ngó tới ngó lui, coi lại vé cho chắc ăn thì thấy vẫn là ghế của mình cơ mà:
- "Xin lỗi, bà có thể check lại số ghế vì hình như bà đang ngồi lộn ở ghế của tôi..."
Bà cụ ngước lên, môi giật giật. Hình như bà đã nói gì đấy mà nhỏ quá mình chẳng nghe được! Đàng sau lưng, nguyên một hàng dài người đứng chờ mình vào ghế để nhường đường họ đi.
- "Thưa bà, tôi nghĩ bà đang ngồi ở ghế của tôi, bà có thể coi lại vé của bà không?"
Bà cụ trù trừ chút đỉnh rồi cũng đứng lên nhường chỗ. Ghế của bà là ghế ngồi ngay chính giữa.
Khi đã lách vào chỗ, ngồi xuống rồi, bên cạnh, bà cụ mới quay qua phân trần, giọng tiếng Anh lờ lợ rất khó nghe. Bà có vẻ uất ức lắm, giọng nghẹn nhưng tuôn ra cho một hơi:
- "Tôi đã lấy cho mình ghế cửa sổ ngay khi vừa mua vé xong. Khi nãy lúc ở quầy vé tôi cũng đã yêu cầu nhân viên hàng không phải xem kỹ cái ghế cửa sổ của tôi còn nguyên không? Khi vào tới đây mới biết ghế của tôi lại bị đổi, lại là ngồi ngay chính giữa!!! Chuyến bay quá dài, tôi rất mệt, rất cần tựa vào cái cửa sổ để ngủ. Tiếp viên hàng không bảo tôi cứ ngồi đây rồi họ sẽ lo liệu cho, tôi chờ mãi chưa thấy họ trở lại!"
Thiệt, chuyến bay dài hơn 14 tiếng đồng hồ từ Úc về Mỹ, hơn nửa ngày trời, ngồi giữa sẽ như bị cực hình, chả ai muốn bị kẹp ngay chính giữa cả!
Nghe bà nói cũng thấy tồi tội, nhưng mình lo phần mình còn chưa xong kia mà. Đãi bôi cho qua chuyện:
- "Họ nói sẽ lo liệu, bà cứ chờ xem họ lo như thế nào"
Xong còn xúi thêm:
- "Mà bà nhớ phàn nàn, làm cho dữ vào, biết đâu hãng máy bay họ lại chuyển bà lên ngồi ghế business không chừng luôn í chứ ..."
15 phút sau đó, trước khi đóng cửa lại để sửa soạn cất cánh, người nhân viên có tiến lại, lịch sự xin lỗi là máy bay không còn một chỗ nào khác trống để di chuyển bà tới. Và lỗi hoàn toàn là do bên chỗ đã bán vé cho bà không lo lấy ghế cho bà trước để cho ra nông nỗi này!?
Bà cụ ngồi im lặng. Chịu thôi, không còn chỗ trống thì làm gì khác được bây giờ, trừ khi bỏ đi ra chờ chuyến tới! Tuy vậy mặt bà như tối sầm lại, môi run lên vẻ giận lắm lắm.
Cũng thấy động lòng, nhưng tự nhủ là "Không nha. Không được đâu nha. Đường dài lắm, cần phải giữ cái ghế cửa sổ này để ngủ lấy sức để khi về tới nơi còn làm việc được ngay. Rồi còn có sức để 3 bữa nữa còn bay qua Âu Châu nha. Không được yếu lòng mà nhường ghế đâu nha..."
Bà cụ cuối cùng như an phận chịu đựng, ngồi lọt hẳn vào giữa lòng ghế, mắt ngó thẳng ra trước, chắc hẳn trong đầu bà cũng đang nghĩ về đoạn đường bay dài dằng dặc và sức khoẻ của mình...
Đã cố ngó lơ đi rồi đấy chứ, nhưng rồi cuối cùng không đành lòng, rồi cũng xoay qua nói nhẹ như hơi thở một phần chắc cũng hy vọng cho bà ta đừng nghe thấy rõ:
- "Bà sẽ có cảm thấy tốt hơn khi tôi đổi ghế cho bà không?"
Bà cụ nẩy lên hết sức mừng rỡ, nói như reo:
- "Cậu nói gì? Thật à? Cậu đổi ghế cho tôi thật à? Ôi thật sung sướng quá, cậu thật tốt. Rồi Chúa sẽ ban ơn lành cho cậu!"
Sự mừng rỡ một cách thái quá của bà làm cảm thấy có gì đó kỳ kỳ! Nhưng thôi đã quyết định, đã nói ra rồi thì phải làm theo. Coi như tặng bà cụ món quà nho nhỏ mùa Giáng Sinh đi. Ngồi giữa một lần cũng chẳng sao, chỉ cầu cho ngủ thiếp đi được chút nào hay chút ấy.
Cô gái da màu ngồi bên cạnh theo dõi câu chuyện từ đầu đến giờ như cũng cảm kích ngồi thụt tay, thụt người vô chút cho mình rộng rãi chỗ hơn chút đỉnh...
Và ... trời cũng thương sao đó mà cả chuyến bay ngồi chính giữa mà mình đã ngủ thật dễ dàng, ngủ thật ngon lành, ngủ quên cả bữa ăn tuy bụng rất đói. Khi bừng mở mắt dậy chung quanh mọi người đang lách cách muỗng nĩa ăn tối, trước mặt một khay đồ ăn đã nằm ngay đó chờ đợi với lon nước ngọt.
- "Tôi đã lấy cho cậu thịt bò vì tôi nghĩ nó ngon hơn món nui. Máy bay đông quá nên khi thấy ai cũng lấy thịt bò tôi sợ hết nên đã mạo muội bảo lấy trước cho cậu..."
Bà cụ nói.
Món thịt bò ăn vừa miệng thiệt. Cũng nhờ bà cụ mà mình còn khay thịt.
Ăn xong lại thiếp ngủ đi cho tới bụng lại cồn cào đói thì lại thức dây. Trước mặt đã lại có ổ bánh mì kẹp jambon.
- "Tôi nghĩ cậu thức dậy sẽ lại đói nên hồi nãy họ mang bánh mì tới, tôi lại bảo để lại cho cậu..."
Và cứ như thế cả chuyến bay mình đã ngủ ngon lành, khi tỉnh dậy thức ăn đã có sẵn ngay tầm tay. Khi thì thanh kẹo, khi thì ổ bánh mì, khi thì cái bánh bông lan. Có lúc cũng hơi thắc mắc là sao chuyến bay này có vẻ cho khách ăn "phủ phê" hơn những lần khác?
Mãi tới khi gần tới nơi, bà cụ đi vệ sinh, cô gái da màu ngồi cạnh bên mới khều, cho hay là mấy thanh kẹo, cái bánh bông lan là đồ ăn riêng của bà cụ mang theo trong túi xách...
Mùa Giáng Sinh, mùa của yêu thương và an bình, làm như làm điều gì đúng với lòng thì mình sẽ thấy tâm hồn bình an hơn và làm như cũng được ơn trên bù đắp lại cho mặt khác vậy, nhất là khi đang bay trên đỉnh của những tầng mây, gần xứ thiên đàng hơn lúc nào hết. Chưa bao giờ đi xa mà mình đã ngủ những giấc ngon như thế, khi xuống máy bay cả ngày thấy khoẻ khoắn để làm việc đến thế...
Và bà cụ... Sau những câu chuyện qua lại nhỏ nhặt trên chuyến bay mới biết được bà là một người gốc Do Thái trước khi chiến tranh Đệ Nhị Thế Chiến chấm dứt, toàn gia đình đã từng bị đầy lao động khổ sai ở trong trại tập trung của Đức Quốc Xã. Trên chuyến xe cuối cùng chở tới phòng hơi ngạt bà ngồi giữa ba mẹ của bà cho tới khi hai ông bà bị giật phăng ra khỏi ghế. Và từ đó bà đã rất hãi sợ ngồi ghế giữa ở bất cứ nơi nào, bất cứ tình huống nào ...