3 bài học dành cho giới trẻ Công giáo của ĐGM Barron
Hầu hết những người Công giáo đều không nghĩ rằng sứ mạng của mình là mang niềm tin vào nơi thị sở, vào trường học, vào những tòa nhà văn phòng, vào hành lang chính phủ, vào sân vận động và vào chốn đông người ngoài đường phố.
Tuần trước, tôi có cơ hội nói chuyện với 9.000 học sinh trung học của các trường Công giáo thuộc điạ phận Los Angeles. Các em tập trung ở Trung tâm Galen tại Đại học Nam California, và bầu khí trong phòng rất sôi động. Có nhiều trò chơi trên một nền nhạc vui nhộn, nhưng khi Đức TGM Gomez nói trên khán đài về việc rước Mình Thánh Chúa, bạn có thể nghe tiếng ruồi bay. Chỉ duy nhất một sự di chuyển của 9.000 thiếu niên năng động quỳ xuống thờ phượng trong thinh lặng.
Lúc kết thúc buổi sáng, tôi lên sân khấu để đối diện với đám đông. Việc đầu tiên là tôi bảo họ hãy la thật lớn hết sức có thể. Kết quả là một âm thanh có thể so sánh với 10 chiếc phi cơ cùng cất cánh một lúc, hoặc là, giống một buổi trình diễn của ban nhạc Beatles vào khoảng năm 1964. Khi họ đã ổn định, tôi nói “Tôi muốn các bạn ghi nhớ âm thanh đó, vì nếu chúng ta có thể sử dụng năng lực đó cho Đức Kitô chúng ta có thể làm cho cả thành phố này bất ngờ”. Tôi thật sự tin rằng việc Công đồng chung Vatican II kêu gọi nên thánh là một mơ ước chưa được thực hiện rộng khắp. Phần lớn người Công giáo vẫn chưa thấy được sứ mạng của họ là mang niềm tin vào nơi thị sở, vào trường học, vào những tòa nhà văn phòng, vào hành lang chính phủ, vào sân vận động và vào chốn đông người ngoài đường phố. Tôi muốn ít nhất những người trẻ của Đại học Nam California này bắt đầu nghĩ đến sứ mạng lớn lao đó.
Rồi tôi chia sẻ với họ 3 sự thật tâm linh mà họ cần được lĩnh hội. Trước hết, nếu họ muốn hạnh phúc, họ phải chơi một trò chơi trống trải hơn là trò chơi làm đầy. Văn hóa thế tục có hàng ngàn cách để bảo họ muốn hạnh phúc phải đạt cho được những vật chất trần gian, chính xác hơn, là tiền bạc, thỏa mãn nhục dục, quyền lực và tiếng tăm. Hãy nhìn xem, thực tế là bất kỳ bộ phim điện ảnh nào, bất kỳ bài hát nổi tiếng nào, bất kỳ nhân vật đình đám nào cứ lặp đi lặp lại mãi, rồi cũng phát ngán. Nhưng đúng hơn vì tất cả chúng ta đều gắn kết với Thiên Chúa, có thể nói đó là nguồn hạnh phúc vô tận, không một vật chất hữu hạn nào có thể thỏa mãn những khao khát của trái tim con người. Thật vậy, chúng ta càng tìm kiếm những vật chất trần gian, chúng ta sẽ càng nghiện chúng và càng ít được thỏa mãn những khao khát đó. Vì thế, trò chơi sẽ được thiết kế để tạo thành một quà tặng cho cuộc sống. Công thức ẩn sau cách giải quyết này khá dễ dàng. Thiên Chúa là Đấng duy nhất có thể lấp đầy những khoảng trống trong tâm hồn, và vì Thiên Chúa là tình yêu nên chỉ có cuộc sống yêu thương thật sự mới có thể làm thỏa mãn và đem lại cho chúng ta hạnh phúc. Mặc dù đây là phương cách hợp lý nhất, nhưng thông điệp này luôn khó được chấp nhận. Nó hiện diện trong văn hóa gặp gỡ, giao tiếp.
Bài học thứ hai tôi muốn chia sẻ là: đừng hài lòng với một đời sống tinh thần xoàng xĩnh! Trong điều kiện có thể, chúng ta phấn đấu cho những điều tốt đẹp nhất trong mọi lĩnh vực: Công việc, thể thao, y tế, nghệ thuật v.v… Nhưng bằng cách nào đó chúng ta lại nghĩ ‘tốt rồi, tạm thời quên đời sống thiêng liêng đi’, hay nếu có nghĩ đến nó một chút, chúng ta chỉ dành rất ít thời gian và quan tâm cho việc này. Nhưng so sánh với những hoạt động trần thế, nỗ lực tinh thần quan trọng hơn vô cùng, thật vậy nó có những hệ quả đời đời. Lúc còn trẻ, linh mục Karol Wojtyla (ĐTC Gioan Phaolô II) đã đưa giới trẻ đi cắm trại và du ngoạn bằng thuyền chung quanh Krakow vào giữa thế kỷ 20, ngài đã truyền cho họ một ý tưởng về cuộc sống phiêu lưu đỉnh cao với Đức Kitô. Ngay lúc mà chính phủ Cộng sản Ba Lan cố gắng dập tắt niềm tin Kitô giáo, cha Wojtyla đã mời gọi những người trẻ của ngài suy nghĩ và thực hiện việc nên thánh. Và khi những thiếu niên này trưởng thành, họ đã là những nhà lãnh đạo kinh doanh Công giáo lớn, những nhà văn Công giáo nổi tiếng, những nhà khoa học và chính khách Công giáo vĩ đại, họ đã dẫn đầu tiên phong trong cuộc cách mạng lật đổ Đế quốc Sô Viết. Họ đã không hài lòng để trở thành những người Kitô hữu hâm hâm nữa vời, và cũng không là những Kitô hữu, mà tôi nói với các bạn đang hiện diện ở Trung tâm Galen, như các bạn đang là.
Bài học thứ ba mà tôi muốn chia sẻ: hãy là những người dám nổi loạn! Chúng ta tôn thờ Chúa Giêsu thập giá, một người dám đứng lên chống lại những quyền lực tôn giáo, văn hóa và chính trị của thời đại đến nổi họ thấy Ngài đáng phải chết. Mỗi một môn đệ của Chúa Giêsu, ngoại trừ Thánh Gioan, đều chết tử vì đạo. Mỗi một giám mục của thành phố Rôma trong thế kỷ thứ nhất của Giáo hội đều chết vì đức tin của mình. Và nếu các bạn nghĩ thời đại bắt đạo đã chấm dứt, tôi xin nói, các bạn trẻ hãy coi lại đi. Thế kỷ 20 có nhiều nhân chứng đức tin cho cuộc sống của chúng ta hơn tất cả những thế kỷ trước cộng lại. Những người Kitô hữu là một tập thể dám phản đối – và điều này hấp dẫn tính cách lý tưởng và đối lập của giới trẻ. Đừng nói với tôi là sự nổi loạn chỉ có ở nơi các ca sĩ và ngôi sao nhạc Pop! Những người như thế với khuynh hướng khổ luyện để đạt được sự giàu có, thỏa mãn, nổi tiếng và quyền lực là bình thường. Nếu bạn muốn thấy một sự nổi loạn thực sự, hãy tìm hiểu kỹ lưỡng vị Thánh14 tuổi mới được phong, Jose Sanchez del Rio, đã bị giết trong cuộc chiến tranh Cristero nổi dậy ở Mexico vào đầu thế kỷ 20. Bị bắt đi diễu hành trong đau khổ, nhục nhã với hai bàn chân rách nát, bị bắn ngay tại huyệt đào sẵn nhưng em không từ bỏ đức tin Công giáo của mình. Hãy đứng lên, làm một cuộc cách mạng với sự đồng hành của Đức Kitô!
Thật là vui sướng khi thấy những người trẻ của chúng ta tập hợp lại với nhau trong tình thân ái và nhiệt huyết sôi nổi vì Chúa Giêsu. Cầu cho những lớp người này được mãi gia tăng!
(Bishop Barron: 3 Lessons for young Catholics / Jeffrey Bruno)
Cành Dương chuyển ngữ
|